Chiếc trực thăng sượt qua cuối giờ tan trường.
Thứ âm thanh xé toạc không khí ấy ngày càng đến gần mà chả có vẻ gì là sẽ đi sớm. Tiếng ồn từ trên cao cứ vọng xuống liên hồi khiến trong một khoảnh khắc nào đó, tôi đã tin rằng nó sẽ hạ cánh ngay tại sân trường, nhưng rốt cuộc, mà dĩ nhiên thôi, nó cũng từ từ hòa vào khoảng không.
Bốn chúng tôi bây giờ đang ngồi trong phòng Trù bị – đại bản doanh của CLB Văn học[1]. Tôi đọc sách, Takeshi hình như là làm bài tập Toán còn Akari và Sumida thì chiếm cho mình một góc mà “tám” về cái gì thì có trời mới biết.
Âm thanh bất ngờ của trực thăng coi vậy nhưng cũng chẳng thể phá tan bầu không khí như đóng băng nơi đây, vừa biến mất là phòng trở nên tĩnh lặng ngay. Kì lạ thật. Không định phá đi bầu yên lặng nhưng tôi đã thốt lên:
“Trực thăng à?” Trước tới giờ đã nghe không biết bao nhiêu lần tiếng trực thăng, duy chỉ có lần này nó mang lại một ký ức hằn sâu vào tâm trí.
“Tori thích trực thăng nhỉ?”
Tôi hướng lời nói mình tới Takeshi và Sumida nhưng Akari mới là người đáp lại.
“Tori-san? Cậu đang nói tới Ishito Tori lớp 2-C à?”
“Đó là ai?”
“Một đàn anh lớp 2-C, như tớ vừa nói.”
Thế quái nào mà tôi, một nam sinh năm nhất chưa từng động tới bất kỳ hoạt động ngoại khóa nào khác ngoài CLB Văn học lại biết tới một ông năm hai cà lơ phất phơ nào cơ chứ? Đóng sách lại tôi trả lời:
“Cậu không biết ‘Tori’ tớ đang nói đâu. Đó là thầy dạy tiếng Anh khi tớ còn học Sơ trung. Takeshi cũng biết phải không?”
Nghe tôi hỏi Takeshi liền đặt bút xuống, nghiêng đầu mà đáp với giọng điệu không chắc chắn lắm.
“Dĩ nhiên, thầy Tori là chủ nhiệm năm cuối của tớ ở đó mà. Chỉ là tớ không biết thầy thích trực thăng.”
Tôi chợt khựng lại. Đây không phải là Takeshi biết-mọi-thứ-trên-trời-dưới-đất hay sao?
“Tớ nghĩ vụ này phải nhiều người biết lắm chứ. Vụ thầy Tori mê mẩn trực thăng ấy.”
Nói xong tôi quay sang Sumida với hy vọng kiếm được người đồng tình.
Ba chúng tôi – cụ thể là Takeshi, Sumida và tôi – đều đã rời Sơ trung Itouri mà đến Cao trung Kagoshima này. Chỉ Akari là từ nơi khác. Rõ rành rành là Sumida nhận ra tôi đang nhìn, nhưng nhỏ vẫn không hề quay đầu mà chỉ đáp gọn lỏn.
“Vậy à.”
Hình như có cái gì sai sai. Chẳng lẽ Takeshi và Sumida không biết thật? Mà vốn dĩ tôi có phải là thằng ngồi lê đôi mách tới khắp ngõ ngách trong trường cho cam? Trước giờ chả có gì tôi biết mà hai đứa này không biết cả… và đó là chưa nói tới vụ Sumida và tôi còn học chung cả ba năm. Nhỏ không thể không biết.
“Bộ quên thật rồi à Sumida? Không nhớ rõ khi nào nhưng chắc chắn một chiếc trực thăng đã bay qua trường Itouri.”
“Ừm, được mấy lần?”
Chẳng có chút ấm áp nào trong giọng nói của nhỏ. Chịu, dù gì tôi cũng chưa từng thấy một “Sumida-thân-thiện trông thế nào.
“Tớ đang nói một thời điểm cụ thể. Khi đó thầy Tori đột nhiên ngừng giảng, bước tới cửa sổ rồi nhìn lên trời. Phải một hồi lâu từ lúc mới tới cho đến khi trực thăng bay mất hút thầy mới quay lại nhìn lớp mà cười, nói rằng ‘Thầy thích cái trực thăng này’ hay đại loại thế trước khi tiếp tục giảng.”
“Hửm,” Sumida nhăn mặt như cố nhớ lại điều gì trước khi lên tiếng. “Cậu kể tôi mới nhớ. Ừ, đúng là có chuyện đó thật, nhưng là trong tiết của thầy Tori à?
“Chắc chắn.”
Hú hồn. Xem ra tôi không hoang tưởng thật.
Nhưng ở phía bên kia Takeshi vẫn cứ nghiêng đầu. Nghiêng trước rồi về sau, sang trái lại sang phải… bộ tính tập thể dục cho vai à? Vừa nghĩ tới khả năng đó tôi thấy hắn bất chợt ngừng lại mà nói: “Rất là có vấn đề.”
“Nhưng chắc chắn trí nhớ tớ là đúng.”
“Vì có một lần khác cả một tiểu đội trực thăng của SDF[2] bay qua trường đó thôi. Nhìn bảnh lắm, nhưng tớ không nhớ là thầy Tori có chút phản ứng nào.”
Tôi có vài thắc mắc.
“Sao biết đó là một tiểu đội?”
“Vì họ bay theo đội hình đàng hoàng.”
“Sao biết đó là thuộc SDF?”
“Vậy có ông nội nào khác được cho phép bay một mớ trực thăng theo hình chữ V như thế?”
Hợp lý. Tôi còn một câu hỏi khác.
“Cậu có chắc lúc đó là tiết của thầy Tori không?”
“Chắc chắn. Tớ còn nhớ cả việc đang dò từ ‘ATM’ trong từ điển khi chứng kiến đội trực thăng cơ mà… nên dễ liên tưởng lắm. Và thế nghĩa là tớ đang trong tiết tiếng Anh và người dạy là thầy Tori. Cả ba năm đều học mỗi thầy.”
Dám cá là Sumida lẫn Akari đang cố hiểu xem trực thăng thì có gì mà “dễ liên tưởng” tới máy rút tiền tự động[3]. Cái “ATM” mà hắn muốn nói là chỉ “tên lửa chống tăng”[4] cơ, loại hay được gắn dưới bụng trực thăng ấy. Tồi quyết định không đề cập để tránh loãng chủ đề.
“Ừ. Nếu một cảnh như thế xuất hiện thì tớ sẽ nghĩ thầy Tori chắc chạy xuống sân trường mà múa luôn quá.”
“Múa thì chắc không đâu.”
Ví dụ thôi.
Xem ra Sumida cũng đang cố lục lại mọi ký ức.
“Ờ, tôi đã nhớ vụ thầy Tori thực sự rất vui khi thấy chiếc trực thăng. Cũng lâu rồi… hình như là ngay sau khi tụi mình nhập học.”
“Mà nhắc mới nhớ, lúc đó tớ còn nghĩ là ‘Trường này có nhiều giáo viên kỳ lạ nhỉ’ khi nhìn thấy phản ứng của thầy.” Tôi bình phẩm.
“Nhưng giống như Teshi-chan[5] đã nói, ngoài lần đó thì tôi không thấy thầy phản ứng gì với trực thăng nữa.”
Ngay sau khi chúng tôi nhập học á? Ký ức tôi mông lung quá nhưng xem ra Sumida nói đúng. Sau đợt đó tôi không nhớ tới một sự kiện gần giống nào khác.
Takeshi, dường như vừa nhớ ra điều gì mà lên tiếng:
“Cơ mà, nếu nói về thầy Tori thì có một điều nổi tiếng hơn đấy chứ? ‘Truyền thuyết dựng-tóc-gáy của thầy Tori’ ấy!”
“Đừng có nói bậy bạ.”
Takeshi là chúa chế những “truyền thuyết”, nhưng lần này trông hắn có vẻ thành thật.
“Không. Nghiêm túc đó. Chính thầy kể cho lớp tớ nghe mà.”
Đúng là thầy rất thích kể chuyện, nghĩ vậy nhưng tôi quyết định không nói gì, đổi lại Takeshi cười tươi rói mà chỉnh trang tác phong như thể chuẩn bị tấu một bản anh hùng ca nào đó.
“Vụ liên quan tới thầy Tori ấy, thế này… thực ra ban đầu tớ cũng bán tín bán nghi. Tớ không chắc là cậu hiểu được dù có nói thế nào đi nữa, mà cũng chả thể nói là hoàn toàn vô lý, nhưng…”
“Vô đề dùm cái.”
“Theo như lời kể thì thầy từng bị trời đánh ba lần rồi.”
Với Akari thì có lẽ thầy Tori chỉ là một người không quen biết cuồng trực thăng và thích rút tiền từ máy ATM mà thôi. Nhỏ dễ hiếu kỳ thật nhưng khó mà tin được một cái gì trong tổ hợp vừa nêu khiến nhỏ thấy thú vị cả. Thế nhưng Akari vẫn lên tiếng:
“Trời đánh? Ý cậu là sấm sét trên trời sao?” Vừa nói Akari vừa chỉ tay lên trần. Takeshi gật đầu.
“Đúng vậy. Sấm sét!”
Cái này thì chưa nghe bao giờ. Tôi lặng thinh mà dòm Sumida. Cái cách nhỏ lắc đầu lại cho tôi chỉ rõ là nhỏ cũng chẳng biết gì.
Akari nhíu mày lại đầy tập trung. Coi nào, có biết người ta đâu mà…
“Đến ba lần như vậy. Thật là một kỳ tích khi thầy vẫn còn sống,” nhỏ nói.
“Mà còn sống khỏe ấy chứ!”
Nghe thật chả dễ chịu gì. Giá mà tôi có thể vờ như chuyện này không xảy ra.
“Thầy bảo hên là không có lần nào bị đánh trực diện cả, nhưng đủ để biến thầy thành một mớ lộn xà ngầu. Có một lần đánh trúng là hôn mê luôn thì phải, nhưng thầy còn cười mà nói là còn vết sẹo để chứng minh đây này.” Takeshi kể tiếp.
“Tớ hiều… nhưng ít nhất thầy vẫn khỏe. Tạ ơn trời.” Akari đáp lại.
Đúng vậy. Bị sét đánh trong nhiều trường hợp hoàn toàn có thể gây tử vong. Ít nhất thì lúc còn học tôi không thấy một vết thương rõ ràng nào ở thầy cả, và dù không cao to nhưng trông thầy rất tráng kiện. Đến ba lần mà vẫn sống khỏe mạnh… có khi từ “kỳ tích” vẫn còn tầm thường lắm để mô tả trường hợp của thầy.
Lúc này tôi lại cảm thấy bức bối. Bị sét đánh? Mà còn tận ba lần? Bộ điều đó có thể sao?
Thành phố Kagoshima không có truyền thống về bão hay sét đánh nhưng một mình thầy Tori lại dính tới ba lần. Khó mà bảo là Takeshi lại xạo. Đúng là hắn chế nhiều nhưng không lần nào trong số đó được mào đầu bằng câu “Không. Nghiêm túc đó” cả. Vậy chẳng lẽ thầy Tori nói xạo. Không, khó lắm. Nhiều người thích làm quá điềm xui rủi của mình như một cách pha trò, nhưng nói rằng “Tôi bị sét đánh ba lần rồi” thì nó, nói sao nhỉ, quá hiển nhiên cho một lời nói xạo phải không?
Một ý tưởng không được vui cho lắm chợt nảy ra trong tôi.
“Takeshi, trong thư viện có báo cũ không?”
Hơi nhăn mặt vì chủ đề bị đổi nhưng hắn vẫn trả lời:
“Có. Trong thư viện có một mớ.”
“Ưm, nhưng tụi này chỉ lưu lại những bài báo liên quan đến trường mà thôi,” Sumida thêm vào.
Ờ ha, sao tôi lại quên nhỉ. Sumida là một thủ thư cơ mà. Những dịp tới thư viện tôi thường thấy nhỏ ngồi sau quầy… nhưng dẹp qua một bên. Chuyện này không liên quan tới hoạt động trường nên chắc ở đó không có thông tin mình cần. Cằm cặp lên, tôi nói:
“Về nhé. Tớ định ghé qua thư viện thành phố. Muốn đi không?”
Tôi nói với Takeshi, nhưng hắn liền trưng ra cái mặt đầy nghi vấn.
“Chuyện gì đang xảy ra thế này? Sao cậu lại có thể trông đầy-hứng-thú thế kia?”
Đầy-hứng-thú à? Không hẳn thế đâu… chỉ là có gì đó cứ bức bối mãi trong đầu nên…
“Tớ hiếu kỳ.”
Một giây sau khi thốt lên lời đó tôi cảm thấy bầu không khí xung quanh hình như có thay đổi. À mà thay đổi thật: Takeshi dùm hai tay bụm miệng, còn Sumida thì làm bộ mặt như thể vừa ăn cái gì tởm lợm lắm.
Run run đưa ngón tay trỏ vào tôi, Takeshi thảng thốt: “Kei? Là cậu sao? Kei Kaizaki ấy? Cậu có từng bị người ngoài hành tinh bắt không? Hay là bị Akari nhập rồi?”
“Tớ đang đứng ở đây cơ mà?” Akari phản đối.
“Tôi nghĩ cậu nên về nhà Kei ạ. Về thẳng nhà mà nghỉ ngơi đi. Đắp chăn ấm vào. Không sao, ngày mai cậu sẽ thấy khỏe hơn.” Sumida nhẹ nhàng khuyên bảo.
… Bộ tôi muốn làm gì đó thôi cũng khiến cả bọn bất ngờ đến vậy à? Đồng loạt dội bom như thế cơ đấy, thiệt tình! Không biết thư viện khi nào đóng cửa nhỉ. Chắc không phải thâu đêm rồi… lờ mà tới nơi nó đóng cửa thì phí năng lượng phải biết. Xem ra tôi nên nhanh chóng tách khỏi cái đám thiếu lịch sự này mà nhanh đi thôi.
Nghĩ vậy tôi đứng dậy mà nhận ra là cùng lúc với một người khác. Đó là Akari.
“Kei-san, cậu hiếu kỳ lắm phải không?”
“Ừ, có lẽ vậy.”
“Cậu có định đi tìm câu trả lời không?”
“Cũng có khi tớ không tìm thấy gì, nhưng thư viện thành phố là cơ hội lớn nhất.”
“Tớ cũng hiếu kỳ!”
C-cái gì?
Akari nhanh chóng gạt mớ bàn ghế qua mà tiến tới chỗ tôi. Dừng cách đó một mét, còn đôi mắt đen thì dán chặt vào đối tượng.
“Một điều có thể khiến Kei-san cảm thấy có hứng thú ư… Tớ thật sự muốn biết! Cực kỳ hiếu kỳ luôn!”
Ồ.
Sao phiền phức thế này.
Takeshi còn một đống bài tập nên không tham gia. Mà thôi, không có hắn cũng chả khiến tôi khốn khó hơn là mấy… nhưng thành thật mà nói Sumida sẽ là một trợ thủ đắc lực nếu nhỏ – một thủ thư cốt cán của trường – có thể tham gia. Có điều quan hệ giữa chúng tôi không ổn thỏa đến mức muốn rủ là rủ được…
Thế cũng có nghĩa là chỉ Akari chờ tôi trước cổng trường.
Đay là lúc hầu hết học sinh đã kết thúc hoạt động CLB mà nối đuôi nhau về nhà. Những thành viên CLB Điền kinh vẫn còn trên sân tập nhưng xem ra hầu hết cũng bắt đầu thu dọn đồ đạc. Nhóm con gái vắt những chiếc rào qua vai còn phe con trai, trông có vẻ thuộc CLB Bóng rổ cũng thu những cái trụ tập chạy lại. Tôi luôn đi bộ tới trường còn Akari có xe đạp. Nhìn nhỏ đạp xe ra khỏi bãi giữ khiến tôi đã nghĩ là nhỏ sẽ không chờ.
“Tụi mình đi cùng chứ?”
Nghe vậy một viễn cảnh chợt nhá lên trong tôi.
Đây là lúc nhìn bốn phương tám hướng chỉ toàn là học sinh đi về nhà. Nếu Akari và tôi cùng nhau tới thư viện thì nhỏ phải dắt xe…
Dĩ nhiên là không ổn.
“Cậu cứ tới đó trước đi.”
Akari nhìn tôi. “Cậu có thể ngồi lên mà…”
… thế đấy.
Tôi ngồi sau để Akari chở… Lại một viễn cảnh khác.
Dĩ nhiên càng không ổn.
Còn tôi chở Akari thì… Không được, một viễn cảnh thật khó chịu…
Nghĩ tới nghĩ lui, xét cho cùng việc Akari chờ ở đây sẽ chẳng mang lại lợi ích gì. Tốt nhất tôi nên nhờ nhỏ một việc gì đó để nhỏ tới thư viện trước rồi gặp nhau tại đó là hay nhất. Nghĩ ngợi một lúc tôi nói: “Akari này.”
“Vâng?” Vẫn ngồi trên xe, nhỏ ngừng lại rồi ngoái nhìn về tôi.
“Khi tới thư viện thì phiền cậu hỏi xem có thể kiếm báo cũ bằng cơ sở dữ liệu số hóa hay không nhé. Nếu có thì hỏi những bài báo liên quan tới cái tên Masakiyo Tori dùm tớ.”
“Tớ hiểu rồi. Gặp cậu ở đó nhé.”
Nói xong Akari đạp xe đi. Thực sự tôi cảm thấy cái xe không hợp với nhỏ lắm. Thiệt tình, dù trông cô nàng của chúng ta có nữ tính cỡ nào thì tôi vẫn cứ liên tưởng tới mấy chiếc xe ngựa…
Không nên để Akari chờ quá lâu, nghĩ vậy tôi luồn lách qua đám học sinh. Chạy thì phản bội phương châm sống quá, chứ đi bộ nhanh thì chả chết ai.
Vừa đi tôi vừa nhìn xuống những bước chân. Thư viện thành phố không cách quá xa lộ trình về nhà – tất cả những gì tôi cần làm sau khi xong chuyện ở thư viện chỉ là đi một con đường vòng quen thuộc ven bờ sông. Đôi lúc vào những ngày mưa tôi chọn con đường này vì có thể đi trên những bậc thềm có mái che của các cửa tiệm san sát nhau, còn dĩ nhiên những lúc còn lại tôi sẽ chọn đường ngắn nhất. Đám đông càng ra xa thì càng thưa thớt – người về nhà, người đến chỗ học thêm, và cứ thế – để rồi tôi là đứa duy nhất còn đi dọc theo bờ sông.
Đi bộ nhanh khiến tôi hơi mệt. Ngẩng đầu lên, tôi nhận thấy có xe sắp đi tới mà nhanh chóng đứng gọn qua bên. Lúc này, trước mắt tôi cũng là khung cảnh quen thuộc của vùng núi Kamikichi quanh năm tuyết phủ với những ngọn núi nối nhau từ đằng xa.
Thành phố Kamikichi tọa lạc dưới chân vùng núi Kamikichi. Nếu có dịp rời thành phố – để đi dã ngoại với trường chẳng hạn – các bạn sẽ nhận thấy núi sẽ vẫn tiếp tục nối nhau như một bức tường sừng sững rất dài, mà toát lên thứ cảm giác vừa tự do vừ tù túng. Ngọn núi cao nhất có đỉnh nằm khoảng ba ngàn mét tính từ mặt đất, đủ cao để khiến khí hậu hai bên sườn là hoàn toàn khác biệt. Cái này tôi chưa được chứng kiến nhưng sách viết vậy và chính chị tôi cũng xác nhận. Bà chị yêu dấu ấy thuộc kiểu người thích phiêu lưu khắp Nhật Bản và vòng quanh thế giới với một lời nhắn gửi “Chị ra ngoài chút nhé”. Tôi nghe nói chị đã leo lên những ngọn núi đằng xa kia vô số lần. Tuy nhiên, nếu có cái gì Tomoe Kei không thông thạo thì chắc chắn là cũng leo núi. Tôi đồ rằng chị chỉ leo được nửa chừng mấy ngọn núi cho phép dân nghiệp dư cao không quá hai ngàn mét là cùng.
Hồi tiểu học tôi cũng leo núi một lần. Khỏi phải nói các bạn cũng biết điều đó bội phản phương châm sống tiết kiệm năng lượng cỡ nào. Từ đó về sau tôi chưa từng nghĩ về việc đặt chân lên một ngọn núi nào nữa.
Trời vẫn chưa chuyển tối. Không phải là chả đoái hoài gì tới Akari đang chờ đợi, nhưng tôi vẫn giành một vài giây để ngắm nhìn cái quang cảnh lẽ ra mình đã rất thân thuộc.
Rốt cuộc thì có lẽ việc tôi thơ thẩn trước cảnh núi Kamikichi như là một điềm báo.
Thấy tôi vừa bước vào thư viện, Akari nhẹ nhàng bước tới mà đưa ra một tờ giấy mới in.
“Tớ tìm thấy vài tin tức về thầy Tori này.”
Không cần phải in làm gì. Tôi khá chắc rằng mỗi tờ in tốn mười yên nên vội rút ra đồng mười yên trong ví mà đưa cho Akari. Nhỏ nhận mà không nói lời nào.
Thứ Akari tìm thấy là một tựa tạp chí phát hành vào năm ngoái.
VẺ ĐẸP CỦA VÙNG NÚI Kamikichi
Chuyến leo núi lên đỉnh Abumi, tổ chức bởi CLB Leo núi Kagoshima đã được tiến hành vào ngày hai mươi sáu. Mười một thành viên bao gồm các tình nguyện viên đã tham gia thu gọn rác trên núi cùng những khu lân cận. Ông Masakiyo Tori (ba mươi chín tuổi), Hội trưởng CLB Leo núi Kagoshima phát biểu rằng: “Phong trào leo núi phát triển mạnh gần đây kéo theo việc nhiều người leo núi không để ý tới môi trường xung quanh. Tôi mong rằng hoạt động của chúng tôi sẽ giúp nhiều người tự nhận ra những hành động vô ý thức của mình đã tác động xầu với ngọn núi như thế nào.”
“Tớ biết được thầy Tori là một người leo núi” Akari nhận xét rồi chợt nhìn đầy lo âu, có lẽ do mặt tôi vừa tối sầm lại, mà nói tiếp: “Ưm… có gì không ổn sao?”
“Không hẳn. Cậu đã tìm hết báo cũ rồi sao?”
“Tự tìm thì họ chỉ giới hạn trong năm năm gần nhất thôi, cũ hơn thì cậu có thể yêu cầu tại quầy đằng kia.” Nói xong nhỏ lại trở về với biểu cảm lo âu, như chờ đọi thái độ của tôi.
Điều khó hiểu nhất trong câu truyện thầy bị sét đánh ba lần nằm ở chỗ… tôi tự hỏi một điều như vậy có xảy ra với một người đứng lên mặt đất phẳng như mọi người hay không. Tôi nghĩ là không. Đã từng có giai thoại về những người bị sét đánh cả tá lần nhưng sống sót nhưng về tình huống họ bị thì… Tôi đã suy nghĩ nhiều về các khả năng, và xem ra lần này mình đoán không tệ.
Nhưng nói là thế chứ tôi thật chỉ mong là mình sai. Nghĩ đến đó tôi thấy mình đã đứng trước quầy.
“Xin lỗi, em muốn tìm một tựa báo ạ,” tôi hỏi chị gái đeo kính gọng bạc đang ngồi trước máy tính.
“Được thôi. Em cần tìm gì?”
Tôi giới hạn tìm kiếm chỉ trong năm nhập học Sơ trung, từ tháng tư tới tháng năm.
Tiếng gõ phím vang lên lách cách không đứt đoạn. Thay vì nhìn vào màn hình hay bàn phím chị lại quay sang hỏi tiếp: “Em có từ khóa nào không?”
Suy nghĩ một giây, tôi trả lời: “Chị thử dùm em ‘bị kẹt lại’.”
Không hỏi vì sao hay thay đổi sắc mặt, chị gõ từ khóa vào máy tính. Không biết chị này phải là thủ thư không nhỉ? Trước đây tôi từng ngĩ rằng ai làm ở thư viện cũng là thủ thư, nhưng sau khi thủ-thư-có-thớ Sumida biết được vụ này tôi đã lại trở thành đối tượng châm chọc của nhỏ. Nhưng dù có là gì thì chị này đang làm việc của mình rất thuần thục. Gần như ngay lập tức chị đã lọc ra danh sách những bài báo phù hợp với yêu cầu của tôi.
“Mười hai bài cả thảy. Em có muốn thu hẹp tìm kiếm hơn nữa không?” Chị hỏi.
“Không nhiều đâu ạ. Chị cho em xem được không ạ?” Tôi đáp.
Nghe thế chị liền quay màn hình lại hướng tôi. Xem ra cơ sở dữ liệu ở đây không chứa cả bài báo mà chỉ có tựa đề. Trong số đó tôi rồi cũng tìm thấy những từ ngữ xác nhận nghi ngờ của mình.
NHÓM LEO NÚI KẸT TẠI VÙNG NÚI Kamikichi, VIỆC TÌM KIẾM VẪN ĐANG BỊ HOÃN
“… Báo này xuất bản ngày Chín tháng năm. Tụi mình đi tìm nào.” Akari nói bằng giọng không chút bông đùa.
Nhỏ chưa bao giờ giỏi trong việc suy luận. Tôi biết, Sumida biết, và cả Takeshi cũng vậy. Một mình Akari thường luôn lâm vào tình trạng không biết sao mà lần, tuy nhiên riêng lần này xem ra nhỏ đã hiểu sự tình. Không nói gì, tôi để nhỏ dẫn đường mà đi theo.
Dù không còn sự hỗ trợ nào nữa nhưng với việc đã biết chính xác ngày phát hành khiến công tác tìm kiếm trở nên nhanh gọn lẹ. Chẳng tốn tới một phút chúng tôi đã tìm ra tờ báo được xuất bản vào sáng thứ sáu ngày Chín tháng năm. Lý do giáo viên dạy tiếng Anh Sơ trung Itouri tên Tori nói rằng mình thích trực thăng nhiều khả năng bắt nguồn từ sự kiện xảy ra trong ngày hôm đó.
Bài báo viết thế này.
HAI THÀNH VIÊN CLB LEO NÚI Kagoshima BỊ KẸT LẠI
Vào ngày Tám tháng năm, nhà chức trách thành phố Kagoshima được thông tin rằng Kouichi Tawarada (bốn mươi ba tuổi) và Isao Muraji (bốn mươi tuổi) đã không thể trở lại điểm tập kết vào thời gian đã định. Cả hai đều là thành viên CLB Leo núi Kagoshima và được thông báo là đang kẹt gần đỉnh Shikoro vùng núi Kamikichi. Một nhóm cứu hộ đã được cử đi nhưng mọi nỗ lực vẫn đang chưa có kết quả do tính chất phức tạp của thời tiết quanh khu vực đó. Nhà chức trách thành phố cũng đã bàn giao một trực thăng cứu hộ cho cảnh sát địa phương, và một cuộc tìm kiếm trên không sẽ được tiến hành ngay khi thời tiết chuyển biến theo chiều hướng tốt hơn.
“Vậy nghĩa là… sao?”
Akari chỉ là không biết diễn tả ra lời thôi chứ tôi tin là nhỏ hiểu ra rồi. Nhưng dù gì đó cũng là ý của bản thân nên tôi biết mình có trách nhiệm giải thích.
“Nghĩa là thầy Tori không hề có sở thích về trực thăng.”
Chiều nay có nhiều người trong thư viện hơn là tôi tưởng. Trẻ con và người già, những học sinh trường Kagoshima đang mặc đồng phục y hệt chúng tôi, và cả những người trông có vẻ là học sinh trường khác nữa. Làm ồn trong thư viện là điều không nên, nghĩ vậy tôi bèn hạ giọng xuống.
“Thầy Tori bị sét đánh ba lần có lẽ là thật, nhưng khó mà tin được điều đó lại xảy ra vơi một giáo viên dạy tiếng Anh Sơ trung bình thường. Đó là điểm khiến tớ suy nghĩ. Nếu đó là vì thầy hay đến những nơi dễ có sấm sét hơn thì sao?”
“Và cậu nghĩ đó là núi.” Akari trả lời.
“Đúng vậy. Như vậy thầy Tori vừa là giáo viên nhưng cũng là một nhà leo núi có thâm niên, chính sự kết hợp đó khiến tớ có một giả thuyết về ý nghĩa lời nói thích trực thăng ngày hôm đó của thầy là gì. Tớ không muốn tin là mình đúng nên mới tới đây để kiểm tra.”
Và giờ đây trước mặt chúng tôi là bài báo năm xưa – nói về hai thành viên trong CLB do thầy làm chủ nhiệm gặp nạn. Tại sao thầy lại ra tạn cửa sổ để ngắm nhìn chiếc trực thăng ấy? Tôi đã nhận ra rằng sự tồn tại của nó mang ý nghĩa to lớn đến dường nào với thầy.
“Thầy Tori thực sự mong từng phút giây rằng chiếc trực thăng có thể cất cánh. Đó là lý do khi nghe tiếng cánh quạt thầy đã phản ứng dường như là vô thức. Nhìn một người bảo rằng mình thích trực thăng dưới thân phận một giáo viên sẽ chẳng có nghĩa lý gì, nhưng nếu cậu thay ‘giáo viên’ bằng ‘nhà leo núi’ thì nhiều khả năng sẽ mở ra. Thành phố Kagoshima nằm dưới chân vùng núi Kamikichi với những ngọn liên tiếp nhau có khi cao tới ba ngàn mét là một địa điểm không thể lý tưởng hơn giành cho dân leo núi. Và rõ ràng hơn, nếu cậu bắt đầu tự hỏi vì sao một nhà leo núi lại quá quan tâm tới việc một chiếc trực thăng nào đó có bay được hay không thì mọi chuyện sẽ sớm tỏ tường. Thứ liên kết việc leo núi với trực thăng là chụp ảnh trên không và vận chuyển, nếu không nằm trong hai thứ đó… thì chỉ có thể là cứu hộ.”
Giọng Akari cũng trở nên thì thầm, dù tôi cảm thấy không phải là vì hai đứa đang ở trong thư viện.
“Báo có nói rằng thời tiết vào ngày Tám rất xấu nên trực thăng không thể cất cánh được.”
“Đúng thế.”
Đến đây là đủ. Nhỏ đã hiểu còn tôi thì không muốn nói lời vô ích.
Điều thầy Tori thực sự muốn biết là liệu chiếc trực thăng đang trú lại sở cảnh sát thành phố Kamiayama có thể bay được hay không. Giảng cho tụi học sinh năm nhất những con chữ tiếng Anh A, B, C nhưng thầy vẫn lo không biết thời tiết ở ngọn núi xa xăm kia đã chuyển biến tốt hơn chưa. Nếu nắng đã trên triền núi thì trực thăng sẽ được phép cất cánh, và nếu cất cánh thì hai thành viên đang bị mắc kẹt ấy sẽ có hy vọng sống sót.
“Lúc đó thầy đã cảm thấy thế nào…”
Lời thì thầm của Akari một lần nữa kéo tôi về cái ngày của ba năm trước.
Thầy Tori lao đến cửa sổ, tới tận khi âm thanh cửa chiếc trực thăng đã hoàn thành im bặt thầy mới quay lại mà nói rằng: “Thầy thích cái trực thăng này lắm” như một cái cớ. Dù ký ức có mờ nhạt tới đâu thì tôi nghĩ mình vẫn nhớ nét mặt của thầy lúc đó.
“Tớ không biết được, nhưng chắc chắn là thầy đã cười.”
Có lẽ là vì thầy nhận ra mình đang đứng trước học sinh mà thôi.
Trong số báo xuất bản vài ngày sau có tin tức về số phận hai thành viên CLB Leo núi Kagoshima. Trực thăng đã tìm thấy thi thể của họ.
Không bất ngờ mấy, khi chúng tôi rời thư viện thì mặt trời đã lặn. Akari và tôi sẽ về bằng hai hướng khác nhau. Đứng trước cổng, khi tôi chuẩn bị nói tạm biệt Akari đột nhiên lên tiếng.
“Ưm…”
“Hửm?”
Nhỏ nhìn tôi.
“Tớ hỏi cái này được không?”
“Hỏi đi.”
“Tại sao cậu lại hiếu kỳ?”
Lại điều đó à? Tôi nhận ra mình đang cười.
“Bộ trông tớ bất thường lắm sao?”
Akari cũng cười mà đáp: “Thành thật mà nói thì đúng vậy. Chẳng giống cậu chút nào.”
“Ừ. Việc không làm thì bỏ, đã làm thì phải làm cho nhanh mà thôi.”
“Không, ý tớ không phải thế.”
Nhỏ ngay lập tức bác bỏ, nhưng rồi lại ngượng ngùng mà tiếp tục.
“Kei-san luôn làm rất nhiều thứ cho người khác. Cậu cũng giúp tớ không biết bao lần nhưng đồng thời lại chưa bao giờ quan tâm tới những vấn đề của mình. Thế nên tại sao hôm nay cậu lại muốn tìm hiểu về một điều cậu không chắc chắn lắm… Xin lỗi nhé, tớ không kìm được. Tớ thật sự hiếu kỳ.”
Có một điều nhỏ đã lầm – rất rất lầm.
Việc hóa giải sự hiểu lầm này sẽ mất thời gian trong khi trời đã về tối. Tốt nhất là chỉ nên dừng lại ở việc trả lời câu hỏi.
“Khi nghe câu truyện về sét đánh tớ đã suy nghĩ về một khả năng không hay.”
“Đúng vậy, cậu có nói thế.”
“Nếu khả năng đó nếu đúng là sự thật thì tớ sẽ phải thận trọng hơn từ bây giờ, thế nên tớ mới nhất quyết đến để xác nhận.”
Đồng thời nếu phải tốn cả tuần thì đó lại là một câu chuyện khác. Cũng vì câu trả lời có thể được tìm ra chỉ bằng việc đọc vài tờ báo cũ nên tôi mới chủ động thực hiện. Đó là chưa nói tới có người giúp sức nữa.
Akari trông vẫn chưa hiểu ý.
“Tại sao lại phải cẩn thận?”
“Sau lần này tớ sẽ không bô bô cái miệng rằng ‘thầy Tori thích trực thăng’ nữa. Đó là bất kính với thầy, cũng là một kinh nghiệm để tớ cần cẩn trọng hơn trong lời nói của mình.” Tôi đáp.
Không hiểu sao đôi mắt của Akari mở to như thể hoảng hồn vì điều gì. Theo phản xạ tôi bắt đầu lo là nãy có lỡ lời gì không, nghĩ một hồi rồi bổ sung vào:
“Bất kính ở đây ý tớ là, ‘Biết thì thưa thốt không biết thì dựa cột mà nghe’ ấy. Dù là có lẽ sẽ chẳng bao giờ gặp lại thầy Tori nữa nên… tóm lại là tớ cũng chả biết mình đang nói cái gì cả…”
“Kei-san, cậu thật là…” Akari đột nhiên ngắt lời.
Đôi môi nhỏ mấp máy như cố tìm câu chữ, còn mắt chỉ chăm chăm vào tôi. Thứ được thốt lên là một câu duy nhất.
“Tớ không biết nói sao nữa.”
Nhỏ muốn nói gì nhỉ? Mà thôi, nếu đã không biết nói sao thì có khi tôi cũng chả biết nghe sao nữa.
“Ờ, tạm biệt nhé. Cám ơn vì đã giúp tớ.”
“Không có chi. Tạm biệt cậu.”
Chúng tôi chỉ nói có thế. Nhà Akari xa đây lắm – dù đi xe thì lúc nhỏ về tới nhà chắc trời cũng sẽ tối om. Nhỏ là người muốn tới đây nhưng tôi vẫn có chút áy náy. Xem như nợ nhỏ một lần vậy.
Hướng mắt về đằng xa, tôi cảm thấy như những ngọn núi vùng Kamikichi đang dần dần hòa mình vào bóng tối.
[1] Truyện ngắn “Nắng trên triền núi” được lấy cảm hứng từ tập 18 của series anime “Kotenbu – The niece of time”. Tên địa danh, nhân vật trong truyện xin phép được thay đổi so với bản gốc để tránh liên hệ đến nội dung của bộ phim.
[2] SDF = Self-Defense Force: Lực lượng Tự vệ Nhật Bản, tên viết tắt đầy đủ là JSFD (Nhật Bản không có lực lượng quân đội riêng kể từ Thế chiến II).
[3] ATM = Automatic Teller Machine (Máy rút tiền tự động)
[4] ATM = “Anti-Tank Missile” (Tên lửa chống tăng)
[5] Teshi-chan là cách gọi thân mật của Sumida dành cho Takeshi
Nguyễn Lê Đông Hải
Mình đã từng xem qua bộ phim này nên có thể cảm nhận như sau: bạn viết khá sát với phim, các chi tiết, biểu cảm nhân vật thể hiện khá hoàn chỉnh. Tuy nhiên ở đoạn cuối của tập 18 trong phim thì nhân vật Eru (ở đây bạn gọi là Akari) nhận ra cảm xúc của mình dành cho Oreki (tức là Kei trong truyện này), phải công nhận phần đó diễn tả rất khó nhưng bạn chỉ dùng có một câu là: “Kei-san, cậu thật là…”
Rất sáng tạo so với nguyên tác. Nói chúng truyện được viết khá hay nhưng do mình đã từng xem qua phim này rồi nên dù bạn có thêm nhiều sự việc và đổi tên nhân vật thì mình cũng khó mà không liên hệ với phim được nên mình cảm thấy hơi loãng do biết trước nội dung. Nhưng ai chưa xem bộ này thì mình chắc sẽ thấy truyện hay, nhẹ nhàng và rất “slice-of-life”. Cảm ơn bạn và chúc tiếp tục có những tác phẩm hay. Thân!
Cảm ơn bạn đã đọc và có những đóng góp chân thành cho bài viết của mình. Lần tới mình sẽ không “adapt” một bộ anime theo cách này mà sẽ “inspire” từ những chi tiết khác để những bạn đã coi anime đó rồi cũng không bị “spoiled”.
Trân trọng,
Nguyễn Lê Đông Hải (www.donghai.ga | sirdoha.wordpress.com)
P.S. Những bài viết của mình trên LNN sẽ được gỡ bỏ trong thời gian tới, nếu bạn muốn tiếp tục theo dõi mình thì có thể truy cập vào DOHA’ BLOG tại điạ chỉ http://www.sirdoha.wordpress.com.
Truyen em viet rat hay. Chi nghi em nen dang bao rat tot
Hihi ^^ Cảm ơn chị đã ủng hộ